Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Mái Ấm Gia Đình




Mái ấm gia đình
                                     
                                         Sương Lam


Đa số phụ nữ đều mơ ước có được một mái ấm gia đình hạnh phúc trong đó có người chồng hết mực thương yêu mình và những đứa con ngoan hiền hiếu thảo.

Cha mẹ chồng của tôi đã qui tiên từ lâu. Ông chồng tôi ở trọ nhà của nguời chị chồng thứ năm của tôi ở cư xá Lữ Gia cũ. Bây giờ lập gia thất nên chàng phải lo sắm sửa mái ấm gia đình riêng của mình.
Phải công nhận ông chồng tôi là một người chồng tốt vì chàng đã chuẩn bị đầy đủ mọi tiện nghi cần thiết cho một mái ấm gia đình với số tiền chàng dành dụm được sau những lần được cử đi tu nghiệp ở nước ngoài. Chàng gửi tạm ở nhà bà chị các đồ đạc mà chàng đã mua sắm. Cha mẹ tôi có ý muốn bắt rể vì thấy chàng không còn cha mẹ, nhưng chúng tôi vẫn thích được ở riêng để có thể tự lo liệu đời sống gia đình của mình, để cha mẹ tôi có thể nhẹ gánh mà lo lắng cho ba người em của tôi. Hơn thế nữa, ông chồng tôi đã bao nhiêu năm sống chung với người chị rồi nên vẫn thích được sống tự do thoải mái với gia đình nhỏ bé của mình trong tinh thần tự lập, tự do thoải mái.

Tổ ấm của chúng tôi là một căn nhà nhỏ ở chợ Nancy mà chàng đã bỏ công tìm kiếm, thuê mướn rồi tìm người sơn sửa lại theo ý thích của tôi. Tôi thích màu tím thi văn lãng mạn nhưng vì là tổ ấm của đôi vợ chồng mới cưới nên tôi kêu thợ sơn màu hồng tình ái cho có vẻ nồng ấm hơn.

Trước ngày cưới một tháng là chàng di chuyển hết tất cả những gì chàng đã mua sắm gửi ở nhà bà chị về tổ ấm của chúng tôi. Cha mẹ tôi hết lời khen ngợi chàng rể mồ côi cha mẹ, hiền lành này và đây cũng là một lý do khiến tôi dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân mà cha mẹ tôi đã quyết định vì tôi không phải làm dâu. Tôi sẽ được chồng thương yêu nhiều hơn vì tôi là người thân yêu duy nhất mà chàng đặt hết tình thương gia đình vào đấy. Thật đúng thế!

Vì không có cha mẹ chồng nên thay vì rước dâu về nhà cha mẹ chồng, ba tôi đã đưa cả gia đình hai họ đến làm lễ cưới ở chùa Xá Lợi. Lễ xong đoàn người đưa dâu, rước dâu quay trở lại nhà tôi để dự tiệc cưới do đàng trai đãi. Đàng gái đã đãi hôm trước rồi nên đây là tiệc dành cho các thân hữu và thân nhân gia đình bên chồng tôi do chúng tôi khoản đãi. Ông chồng tôi nhờ làm cơ quan tự trị lương bổng khá tốt nên có thể tự lo lắng chi phí tiệc cưới và tổ ấm gia đình tôi một cách tốt đẹp. Đó là một ưu điểm của một người chồng tốt và cũng là phần phúc của tôi.

Tiệc cưới xong, tôi theo chàng về tổ ấm của chúng tôi trên chiếc xe nho nhỏ xinh xinh mà chàng tậu được trước khi cưới vợ. Tôi "theo chàng về dinh" không phải ngồi trên võng có "tiền hô hậu ủng" mà chỉ có "hai đứa chúng mình thôi nhé" trên chiếc xe ô tô hiệu Prefect của hảng Ford Ăng Lê thập niên 60. Tôi cũng không cần phải chờ tới giờ hoàng đạo mới được vào nhà, bước qua hỏa lò than hồng, làm lễ tơ hồng, lễ hợp cẫn theo tục lệ cưới hỏi ngày xưa vì chính tôi là bà chủ nhà chính thức của tổ ấm nho nhỏ của hai nguời chúng tôi rồi nên tôi có thể "tự biên tự diễn" mọi thủ tục ở tổ ấm của tôi thế nào cũng được.

Ngày hôm sau thức dậy tôi cũng không cần phải dậy sớm nấu nước dâng trà vấn an cha mẹ chồng như trong phim truyện truyền hình mà tôi đã xem. Cô dâu mới ở thập niên 60 như tôi thật là tự do, thoải mái vì chỉ có chàng và nàng mà thôi. Chúng tôi về nhà cha mẹ tôi làm lễ lạy mặt để tạ ơn gia tiên, tạ ơn cha mẹ và họ hàng thân nhân, để giúp cha mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa và thanh toán các chi phí của tiệc cưới ngày hôm trước.

Thật tình chúng tôi vẫn chưa muốn làm đám cưới dù chúng tôi đã đính hôn hai năm rồi vì tôi chưa tốt nghiệp trường QGHC do sự thay đổi học trình mới của nhà trường. Tôi còn phải đi tập sự ở trung ương ngay tại Học Viện Quốc Gia Hành Chánh 6 tháng nữa mới ra trường. Lệnh tổng động viên trong thời kỳ chiến tranh đã làm cho ba tôi quyết định làm hôn lễ ngay vì nếu chàng bị nhập ngũ theo lệnh tổng động viên thì mọi thủ tục hôn lễ trong quân đội sẽ chậm trể, khó khăn hơn và có thể ngày đám cưới sẽ không đúng vào ngày lành tháng tốt mà ba tôi đã chọn lựa. Chúng tôi luôn luôn vâng lời dạy bảo của ba má tôi nên người dạy sao nghe vậy cho người vui lòng. Thế là đám cưới của chúng tôi được tiến hành tốt đẹp duới sự “chỉ đạo nghệ thuật”của ba tôi.
May quá! Chàng được cơ quan nơi chàng làm việc can thiệp xin cho đi thụ huấn quân sự mấy tháng rồi được biệt phái về nhiệm sở cũ. Hú hồn! Tuy nhiên tôi cũng phải chịu vất vả đi thăm nuôi chàng ở vườn tao ngộ và truờng bộ binh Thủ Đức mấy tháng trời. Thế là tôi cũng là “người yêu của lính” rồi, phải không bạn? Những lần chàng về phép, thật là thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất của vợ chồng chúng tôi trong thời "chinh chiến điêu linh".

Ngày nghỉ phép còn lại rất ít nên chúng tôi đồng ý đi hưởng tuần trăng mật ở Vũng Tàu bằng xe nhà cho tiện lợi. Tuy nhiên không phải lúc nào” trời cũng chiều người”, cho nên trên đường đi khi xe chúng tôi đến vườn cao su gần Long Thành thì bị chận lại vì có đoạn đường phía trước bị Việt Cộng đắp mô gài mìn. Chúng tôi được lịnh phải xuống xe nấp trong rừng cao su chờ đợi. Nhiều hành khách đi xe đò cũng xuống xe như chúng tôi. Tất cả chúng tôi chờ đợi trong lo âu, sợ hãi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Một lúc sau, chúng tôi quyết định quay xe về lại Saigon vì hiện trường chưa thanh toán xong và không biết chuyện gì sẽ xãy ra. Chắc có lẻ còn nguy hiểm lắm! Thật là hú hồn! Thế là chúng tôi không có thể đi hưởng tuần trăng mật vì ba ngày sau thì chàng phải đi làm việc trở lại.
Thời chinh chiến mà, không phải mình muốn chuyện gì là có thể thực hiện được chuyện đó. Thôi đành chịu vậy!

Tôi sống hạnh phúc trong sự thương yêu, chìu chuộng của chồng tôi. Tiếng khóc của trẻ thơ làm cho mái ấm gia đình của tôi thêm phần ấm cúng, rộn ràng. Cuộc đời của chúng tôi thăng trầm theo vận nưóc, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi những phút giây vui sướng cũng như đau khổ nhất của kiếp người.

Thời gian trôi qua nhanh quá! Thoáng chốc mà chúng tôi đã thành hôn 43 năm rồi. Trong cuộc sống vợ chồng dĩ nhiên là có những điều bất như ý vì mỗi người là một vũ trụ riêng bịệt với những sở thích, cá tính khác nhau, chỉ đến khi sống chung rồi ta mới khám phá ra. Tuy nhiên, tình nghĩa vợ chồng có một cái gì thiêng liêng cao quí đã ràng buộc hai người xa lạ trở thành một. Nguời ta thường nói: “
có duyên, có nợ mới nên vợ nên chồng” và mỗi người có một phúc phận riêng của mình. Tôi may mắn có được một người chồng tốt biết thương vợ thương con mặc dầu chàng không phải là “người tình trong mộng” của tôi. Nhưng "người tình tốt chưa hẵn là một người chồng tốt", nhiều người cũng đã nói với tôi như thế! Tôi thấy cũng đúng trong trường hợp của tôi, còn bạn thì sao?

“Hãy tận hưởng những gì con có trong tầm tay của mình với niềm vui và làm thật tốt những gì con thấy cần phải làm để giữ cho mái ấm gia đình của con luôn ấm cúng, như thế con sẽ thấy hạnh phúc”. Bây giờ tôi thấy lời khuyên của má tôi trước khi tôi đi lấy chồng thật đúng với những gì tôi có trong hiện tại. Nhưng khi tôi hiểu và thương ba mẹ, thì ba mẹ tôi không còn nữa. Buồn thay!

Tôi cũng xin cám ơn chồng tôi, dù đôi lần đã làm tôi phiền muộn, nhưng tôi biết tôi là người hữu phúc trong đời sống hôn nhân vì có được một người chồng biết thương vợ thương con như thế.
Cuối cùng tôi vẫn là người
“nội tướng” quan trọng nhất và cần thiết nhất trong mái ấm gia đình của tôi và của chàng và hy vọng bạn cũng thế.

Sương Lam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét